Nhật Bản đã làm gì để sake trở thành biểu tượng?
-
Họ biến từng hạt gạo Yamada Nishiki, Omachi thành thương hiệu quốc gia.
-
Họ kể câu chuyện vùng miền – nước suối Yamagata, đất cổ Hiroshima, men hoa Tokyo.
-
Họ xây dựng hiệp hội, tiêu chuẩn quốc tế, giải thưởng uy tín để sake được công nhận.
-
Và trên hết, họ trân trọng giá trị tinh thần của đồ uống như một phần di sản quốc gia.
Việt Nam có thiếu nguyên liệu không?
Câu trả lời chắc chắn là không.
-
Ta có nếp cái hoa vàng, nếp than, gạo ST25 – hoàn toàn có thể làm nên rượu gạo tinh tế.
-
Ta có mơ, dừa, xoài, thanh long, sầu riêng, sâm Ngọc Linh – những nguyên liệu hiếm nơi nào có.
-
Ta có rượu Bàu Đá Bình Định, rượu Làng Vân Bắc Giang, rượu cần Tây Nguyên – vốn đã là huyền thoại trong văn hóa dân gian.
Nhưng, ta đang thiếu cách kể chuyện – cách chuẩn hóa – cách nâng tầm để thế giới công nhận.
Con đường nào cho rượu Việt?
-
Chọn sản phẩm chủ lực: Xây dựng thương hiệu “Rượu gạo Việt”, “Rượu dừa Bến Tre”, “Rượu mơ Bắc Việt”…
-
Chuẩn hóa quốc tế: Công nghệ sản xuất đạt chuẩn HACCP, ISO; bao bì hiện đại; nhãn hiệu đăng ký toàn cầu.
-
Kể chuyện vùng miền: Rượu gắn với đất – với người – với văn hóa. Giống như Champagne chỉ có ở Pháp, Sake gắn với Nhật.
-
Mang ra thế giới: Tham gia các giải thưởng rượu quốc tế, trưng bày ở hội chợ, để bạn bè năm châu biết Việt Nam cũng có một nền văn hóa đồ uống đáng tự hào.
Tâm sự lắng lại
Có thể mất 10 năm, 20 năm hoặc lâu hơn, nhưng nếu không bắt đầu, Việt Nam sẽ mãi chỉ dừng lại ở những chai rượu lưu truyền trong làng xóm. Trong khi bạn bè quốc tế đã biến đồ uống thành sản phẩm văn hóa – di sản – và cả niềm kiêu hãnh quốc gia.
Tôi tin, một ngày nào đó, khi bước vào một hội chợ quốc tế, người ta sẽ thấy không chỉ sake Nhật, whisky Scotland, cognac Pháp… mà còn có một loại rượu mang tên Việt Nam – được nâng niu, trân trọng và tự hào.